Những nữ cán bộ ngành Y tế không những gánh vác trên vai trách nhiệm công việc mà bên cạnh đó, họ còn là những người mẹ, người vợ phải chăm sóc cho gia đình, con cái. Bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Hoa – Giám đốc Trung tâm Y tế huyện Tân Sơn chia sẻ: “So với nam giới, phụ nữ làm ngành y có nhiều hạn chế hơn, không chỉ về mặt sức khỏe, mà còn cả về vấn đề tâm lý. Trước những ca bệnh không điều trị được như ý muốn thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm lý. Chúng tôi vẫn phải đối mặt với những khó khăn như vậy và phải cố gắng vượt qua để làm việc tốt hơn, điều trị hiệu quả hơn cho người bệnh". Công việc nhiều áp lực, việc chăm sóc gia đình đôi khi cũng bị ảnh hưởng, tuy vậy, các nữ bác sĩ vẫn luôn hạnh phúc, tự hào về công việc đang làm. Bác sĩ Hoa xúc động tâm sự: "Được làm việc trong ngành y đối với tôi đó không chỉ là công việc mà còn là niềm hạnh phúc vì có người bệnh đã được các bác sỹ cứu sống khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Khoảnh khắc khi người bệnh được xuất viện trở về với gia đình, hay những em bé cất tiếng khóc chào đời chính là niềm an ủi, niềm hạnh phúc đối với tất cả chị em ngành y. Nghề y là một nghề cao quý nhưng vô cùng vất vả. Chỉ những ai làm công tác trong ngành mới thấu hiểu được điều này. Có những ngày Lễ, Tết khi người ta quây quần bên mâm cơm cùng người thân và gia đình thì chúng tôi lủi thủi trực trong bệnh viện, để mẹ, chồng, con tự chăm sóc nhau. Tôi thấy mình rất may mắn khi bên cạnh tôi luôn có một người chồng biết sẻ chia và cũng là hậu phương vững chắc giúp tôi vượt qua tất cả”.
|
Bác sĩ Hoàng Thị Hồng thăm khám cho người bệnh tại Khoa cấp cứu, Trung tâm y tế huyện Đoan Hùng |
Chứng kiến một ca trực đêm tại khoa Cấp cứu – Hồi sức tích cực – Chống độc (CC-HSTC-CĐ) Trung tâm Y tế huyện Đoan Hùng, mới thấy hết khó khăn trong công việc mà các y, bác sĩ nơi đây phải đảm đương. Đêm xuống, khi hầu hết các khoa phòng đều khá yên ắng thì khoa Cấp cứu luôn ồn ào bởi đủ loại âm thanh, từ tiếng còi xe cấp cứu, tiếng người bệnh la hét đến tiếng bước chân khẩn trương của y bác sĩ, đâu đó còn có cả tiếng thỉnh cầu của người nhà người bệnh…Là Trưởng Khoa CC-HSTC-CĐ với thâm niên 12 năm công tác, bác sĩ Hoàng Thị Hồng “thấm” hơn ai hết nỗi vất vả của nữ cán bộ y tế. Chị vẫn còn nhớ như in những tháng ngày nhọc nhằn khi vừa lập gia đình và sinh con. Bố mẹ hai bên đều ở xa, chồng thường xuyên phải đi công tác, một mình chị vừa cáng đáng việc nhà, việc cơ quan và chăm sóc hai con thơ. Ngày ấy, đội ngũ nhân lực tại Khoa còn mỏng nên dù có con nhỏ, chị Hồng vẫn thường xuyên phải trực đêm. Có những đêm trực chị phải gửi con ở nhà hàng xóm, có đêm ba mẹ con lại bồng bế nhau cùng lên bệnh viện. Chị Hồng bộc bạch: “Phụ nữ công tác trong ngành y khổ lắm. Với các ngành nghề khác, dù công việc nhiều đến mấy thì buổi tối vẫn được quây quần bên gia đình, chăm sóc chồng con. Còn người làm nghề y phải đi trực đêm thường xuyên. Vì thế, chúng tôi luôn phải tranh thủ từng chút thời gian một. Nếu ai may mắn được gia đình thông cảm và hỗ trợ thì gánh nặng bớt đi một phần; ngược lại thì thường xuyên bị căng thẳng”.
|
Kíp trực đêm đã cấp cứu thành công gia đình bị ngộ độc thực phẩm. |
Khoa CC-HSTC-CĐ, Trung tâm Y tế huyện Đoan Hùng có 21 cán bộ, y bác sĩ thì cán bộ nữ chiếm gần 70%. Không chỉ chịu áp lực công việc từ sự quá tải bệnh viện, những ca bệnh nguy hiểm, sự an nguy của mình mỗi khi bị dọa nạt, tấn công, cán bộ y bác sĩ ở đây còn thường xuyên bị người bệnh và người nhà người bệnh hiểu nhầm trong lúc làm việc. Chị Hồng cho hay: “Theo nguyên tắc, chúng tôi phải cấp cứu những trường hợp bệnh nặng trước, sau đó đến bệnh nhẹ. Có những ca bệnh, sự phức tạp và nguy hiểm không biểu hiện ra bên ngoài nhưng người nhà người bệnh lại không hiểu và cho rằng chúng tôi đòi hỏi “lót tay”. Điều đó làm chúng tôi rất buồn”.
Không nhớ rõ lần đầu tiên chứng kiến cảnh người nhà người bệnh la hét, dọa nạt y bác sĩ là từ khi nào, nhưng đến bây giờ, sau 8 năm làm điều dưỡng tại khoa CC-HSTC-CĐ, Trung tâm Y tế huyện Đoan Hùng, chị Nguyễn Thị Hồng An vẫn sợ hãi mỗi khi cảnh tượng ấy tái diễn. Chị An tâm sự: “Điểm khác biệt của khoa Cấp cứu với các khoa khác là người bệnh thường đông vào ban đêm, trong đó rất nhiều trường hợp liên quan đến tệ nạn xã hội như tiêm chích ma túy, ẩu đả... Chuyện cán bộ y tế ở đây bị đe dọa, chửi bới, thậm chí bị hành hung hay diễn ra. Là phụ nữ chân yếu tay mềm, mỗi khi gặp cảnh ấy, chúng tôi rất sợ”.
Vất vả, áp lực là thế song những nữ cán bộ y tế vẫn nhiệt tình; tâm huyết với công việc. Họ luôn ý thức về trách nhiệm với công việc, về sự lựa chọn nghề nghiệp của mình. Bằng chứng là trong những lần thuyên chuyển công tác định kỳ giữa các khoa, các chị đều đồng lòng ở lại phục vụ công tác cấp cứu. Nhằm giúp nhau hoàn thành tốt cả công việc gia đình và hoạt động chuyên môn, các chị đã luôn san sẻ, hỗ trợ lẫn nhau bằng những việc làm tuy nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như giúp đưa đón con đi học, trực thay… . Khi được hỏi về những khó khăn trong quá trình làm việc, các chị đều mong muốn và hy vọng bệnh nhân và người nhà bệnh nhân thông cảm và chia sẻ với công việc chịu nhiều căng thẳng và áp lực này.
Có thể còn rất nhiều điều chưa nói hết về những khó khăn trong công tác mà các cán bộ nữ ngành y đang hàng ngày, hàng giờ phải trải qua khi chăm sóc, điều trị cho người bệnh nhưng chính niềm vui và đam mê sự nghiệp cứu người là động lực để các nữ bác sĩ, điều dưỡng tiếp tục trên hàng trình đầy chông gai và cần được sẻ chia này. Nhưng chắc chắn những hy sinh thầm lặng ấy sẽ đem lại nhiều hạnh phúc, nụ cười cho bao gia đình người bệnh, điều này mới thật sự ý nghĩa./.
Thu Trang